a
Trường THCS Bình Khánh
a
Cảm nhận sách 'Toto-Chan bên cửa sổ'

Cảm nhận sách 'Toto-Chan bên cửa sổ'

  • 30/05/2014
Gấp lại những trang sách, những câu chuyện mà cô bé Totto-chan đã trải qua, tôi chỉ ước ao mình được một lần sống như Totto-chan, được học trong mái trường Tomoe, trong những toa xe lửa chở những tâm hồn bé bỏng, ngây thơ; được nắm tay thầy hiệu trưởng đáng kính, chạy trên những con đường lớn về nhà với chú chó trung thành Rocky,…

Nhưng đó chỉ là cảm nhận tinh khôi nhất của tôi khi lần đầu tiên đọc quyển sách đó. Còn bây giờ, khi đọc lại nó, tôi lại có những cảm xúc rất khác. Đó là những chiêm nghiệm, những trăn trở về bài học rút ra đằng sau mỗi câu chuyện có thật của cô bé Totto-chan. Totto-chan bị đuổi khỏi trường ngay khi mới chỉ học lớp một vì quá tinh nghịch. Nhưng cũng chính sự nghịch ngợm, tò mò, ham khám phá đó lại là một cái gì đó rất riêng, rất trẻ con của Totto-chan. Đúng vậy, trẻ con phải nghịch ngợm, phải ngây thơ, hồn nhiên như vậy. Đọc cuốn sách, đọc về thầy hiệu trưởng của Totto-chan, người đã dành bốn tiếng đồng hồ liên tục để nghe Totto-chan kể chuyện, luôn giúp đỡ Totto-chan, cho phép mọi trẻ em làm những gì mà chúng muốn miễn là tốt cho sự phát triển của chúng, tôi chợt nhận ra rằng người lớn vẫn quan tâm, vẫn lắng nghe và thấu hiểu trẻ con, và tôi vẫn hi vọng điều đó vẫn tồn tại ở một nơi nào đó. Rồi đọc về những bài học giản dị, gắn liên với thực tế mà ngôi trường Tomoe vẫn dạy các học sinh. Những bài học từ những thứ nhỏ nhặt nhất, những bài học từ những “thầy giáo” nông dân hay từ những trải nghiệm của chính các em. Tất cả, tất cả những cái đó tạo thành một ngôi trường, một mái nhà mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều muốn một lần học tập. Và tôi tin, trong tương lai chúng ta sẽ có những ngôi trường như thế.

Mỗi câu chuyện trong Totto-chan bên cửa sổ như một nốt nhạc một câu hát mà Totto-chan đã hát trên đường về nhà sau một buổi học, về một người thầy đã thực sự lắng nghe bằng cả trái tim và tâm hồn, về những bài học dạy chúng ta những thứ chúng ta thực sự cần khi lớn lên, về những người bạn thân thiết trong toa tàu vé nhỏ chạy xình xịch qua những giấc mơ của mỗi học sinh tại ngôi trường tuyệt vời ấy, và cả những kinh nghiệm nho nhỏ nhưng quí giá biết bao cho một cô bé có tâm hồn trong sáng như Totto-chan. Cuốn sách như một bài ca ngân vang mãi trong tâm hồn những người yêu nó…….
“Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm” , đó là một tựa sách mà tôi đã đọc được cách đây khá lâu. Nó mang ý nghĩa khám phá, tìm kiếm những thứ quý giá, những kho báu trong khu rừng bí ẩn. Với tôi, đọc sách cũng giống như việc “nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm” vậy. Và phần thưởng cho những ai dũng cảm là những kho báu, những kiến thức quý giá nhất. Và Totto-chan bên cửa sổ có lẽ là “khu rừng” mà dẫu có khám phá biết bao lần đi nữa thì tôi vẫn luôn tìm thấy một kho báu mới mẻ, và cũng có lúc tìm lại được một thứ thân thuộc rồi khẽ reo lên như một đứa con nít tìm thấy món đồ chơi thất lạc từ lâu.Vậy đấy, cuốn sách này sẽ mãi là một kho báu đối với tôi, còn bạn thì sao? Bạn đã sẵn sàng “nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm” để khám phá kho báu của riêng mình trong thế giới của Totto-chan chưa?

Tác giả: Nguyễn Thanh Tuấn
Trường Đại học Ngân hàng Tp. HCM
Lớp: ĐH26QT03
Ngành: Quản trị kinh doanh

BQL Thư viện thông minh
Gấp lại những trang sách, những câu chuyện mà cô bé Totto-chan đã trải qua, tôi chỉ ước ao mình được một lần sống như Totto-chan, được học trong mái trường Tomoe, trong những toa xe lửa chở những tâm hồn bé bỏng, ngây thơ; được nắm tay thầy hiệu trưởng đáng kính, chạy trên những con đường lớn về nhà với chú chó trung thành Rocky,…

Nhưng đó chỉ là cảm nhận tinh khôi nhất của tôi khi lần đầu tiên đọc quyển sách đó. Còn bây giờ, khi đọc lại nó, tôi lại có những cảm xúc rất khác. Đó là những chiêm nghiệm, những trăn trở về bài học rút ra đằng sau mỗi câu chuyện có thật của cô bé Totto-chan. Totto-chan bị đuổi khỏi trường ngay khi mới chỉ học lớp một vì quá tinh nghịch. Nhưng cũng chính sự nghịch ngợm, tò mò, ham khám phá đó lại là một cái gì đó rất riêng, rất trẻ con của Totto-chan. Đúng vậy, trẻ con phải nghịch ngợm, phải ngây thơ, hồn nhiên như vậy. Đọc cuốn sách, đọc về thầy hiệu trưởng của Totto-chan, người đã dành bốn tiếng đồng hồ liên tục để nghe Totto-chan kể chuyện, luôn giúp đỡ Totto-chan, cho phép mọi trẻ em làm những gì mà chúng muốn miễn là tốt cho sự phát triển của chúng, tôi chợt nhận ra rằng người lớn vẫn quan tâm, vẫn lắng nghe và thấu hiểu trẻ con, và tôi vẫn hi vọng điều đó vẫn tồn tại ở một nơi nào đó. Rồi đọc về những bài học giản dị, gắn liên với thực tế mà ngôi trường Tomoe vẫn dạy các học sinh. Những bài học từ những thứ nhỏ nhặt nhất, những bài học từ những “thầy giáo” nông dân hay từ những trải nghiệm của chính các em. Tất cả, tất cả những cái đó tạo thành một ngôi trường, một mái nhà mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều muốn một lần học tập. Và tôi tin, trong tương lai chúng ta sẽ có những ngôi trường như thế.

Mỗi câu chuyện trong Totto-chan bên cửa sổ như một nốt nhạc một câu hát mà Totto-chan đã hát trên đường về nhà sau một buổi học, về một người thầy đã thực sự lắng nghe bằng cả trái tim và tâm hồn, về những bài học dạy chúng ta những thứ chúng ta thực sự cần khi lớn lên, về những người bạn thân thiết trong toa tàu vé nhỏ chạy xình xịch qua những giấc mơ của mỗi học sinh tại ngôi trường tuyệt vời ấy, và cả những kinh nghiệm nho nhỏ nhưng quí giá biết bao cho một cô bé có tâm hồn trong sáng như Totto-chan. Cuốn sách như một bài ca ngân vang mãi trong tâm hồn những người yêu nó…….
“Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm” , đó là một tựa sách mà tôi đã đọc được cách đây khá lâu. Nó mang ý nghĩa khám phá, tìm kiếm những thứ quý giá, những kho báu trong khu rừng bí ẩn. Với tôi, đọc sách cũng giống như việc “nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm” vậy. Và phần thưởng cho những ai dũng cảm là những kho báu, những kiến thức quý giá nhất. Và Totto-chan bên cửa sổ có lẽ là “khu rừng” mà dẫu có khám phá biết bao lần đi nữa thì tôi vẫn luôn tìm thấy một kho báu mới mẻ, và cũng có lúc tìm lại được một thứ thân thuộc rồi khẽ reo lên như một đứa con nít tìm thấy món đồ chơi thất lạc từ lâu.Vậy đấy, cuốn sách này sẽ mãi là một kho báu đối với tôi, còn bạn thì sao? Bạn đã sẵn sàng “nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm” để khám phá kho báu của riêng mình trong thế giới của Totto-chan chưa?

Tác giả: Nguyễn Thanh Tuấn
Trường Đại học Ngân hàng Tp. HCM
Lớp: ĐH26QT03
Ngành: Quản trị kinh doanh

BQL Thư viện thông minh
Ai trong chúng ta cũng đều trải qua thời thơ ấu của mình. Có thể vui, có thể buồn, tràn ngập tiếng cười nhưng cũng không ít nước mắt, có đôi khi buồn phiền nhưng cũng lắm lúc bình yên hạnh phúc. Nhưng tôi tin, những ai đã đọc qua quyển sách “Totto-chan bên cửa sổ” của nữ văn sĩ Kuroyanagi Tetsuko thì đều cảm thấy ghen tị với cô bé Totto-chan, ghen tị về một tuổi thơ tràn ngập những cung bậc cảm xúc và về một mái trường nơi mọi trẻ em đều ao ước được một lần học tập tại đó.

Totto-chan bên cửa sổ (trước đây dịch là Totto-chan, cô bé ngồi bên cửa sổ) là một trong những cuốn sách bán chạy nhất ở Nhật của nữ văn sĩ Kuroyanagi Tetsuko. Cuốn sách là cuốn hồi kí, kể lại những câu chuyện có thật mà tác giả đã từng trải qua khi còn nhỏ, khi mà chiến tranh thế giới thứ II sắp kết thúc.


Tôi đã đọc cuốn sách này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đọc xong, tôi lại có một cảm nhận khác nhau. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Totto-chan là hình ảnh một cô bé ngồi bên cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm luôn là biểu tượng của tuổi thơ, một tuổi thơ với đầy đủ những cung bậc cảm xúc, những kí ức khó quên được lột tả chân thật qua từng trang sách. Totto-chan, cô bé mà mỗi lần nhìn thấy người lớn làm điều gì đó thú vị thì lại thay đổi ước mơ nghề nghiệp sau này của mình bởi cô bé nhận ra được nhiều điều hay trong những công việc của người lớn làm, dù đó là công việc gì đi nữa. Totto-chan, cô bé tinh nghịch đến nỗi ngay từ khi lớp một, cô bé đã bị đuổi khỏi trường vì phát hiện ra cái học bàn kéo ra kéo vào thật hay, hay nói chuyện với lũ chim sẻ và thậm chỉ còn mời cả gánh hàng rong vào lớp. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà Totto-chan đã được đến ngôi trường với những người bạn dễ gần, với thầy hiệu trưởng đáng kính, người luôn yêu thương, giúp đỡ Totto-chan.Đó là:

Một ngôi trường nhưng phòng học là những chiếc toa xe lửa.

Một ngôi trường với những bài học từ những điều giản dị nhất.

Một ngôi trường tràn ngập tình thương của các thầy cô và tình bạn trong sáng.

Một ngôi trường mà mọi trẻ em đều ao ước được học trong đó……
Ai trong chúng ta cũng đều trải qua thời thơ ấu của mình. Có thể vui, có thể buồn, tràn ngập tiếng cười nhưng cũng không ít nước mắt, có đôi khi buồn phiền nhưng cũng lắm lúc bình yên hạnh phúc. Nhưng tôi tin, những ai đã đọc qua quyển sách “Totto-chan bên cửa sổ” của nữ văn sĩ Kuroyanagi Tetsuko thì đều cảm thấy ghen tị với cô bé Totto-chan, ghen tị về một tuổi thơ tràn ngập những cung bậc cảm xúc và về một mái trường nơi mọi trẻ em đều ao ước được một lần học tập tại đó.

Totto-chan bên cửa sổ (trước đây dịch là Totto-chan, cô bé ngồi bên cửa sổ) là một trong những cuốn sách bán chạy nhất ở Nhật của nữ văn sĩ Kuroyanagi Tetsuko. Cuốn sách là cuốn hồi kí, kể lại những câu chuyện có thật mà tác giả đã từng trải qua khi còn nhỏ, khi mà chiến tranh thế giới thứ II sắp kết thúc.


Tôi đã đọc cuốn sách này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đọc xong, tôi lại có một cảm nhận khác nhau. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Totto-chan là hình ảnh một cô bé ngồi bên cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm luôn là biểu tượng của tuổi thơ, một tuổi thơ với đầy đủ những cung bậc cảm xúc, những kí ức khó quên được lột tả chân thật qua từng trang sách. Totto-chan, cô bé mà mỗi lần nhìn thấy người lớn làm điều gì đó thú vị thì lại thay đổi ước mơ nghề nghiệp sau này của mình bởi cô bé nhận ra được nhiều điều hay trong những công việc của người lớn làm, dù đó là công việc gì đi nữa. Totto-chan, cô bé tinh nghịch đến nỗi ngay từ khi lớp một, cô bé đã bị đuổi khỏi trường vì phát hiện ra cái học bàn kéo ra kéo vào thật hay, hay nói chuyện với lũ chim sẻ và thậm chỉ còn mời cả gánh hàng rong vào lớp. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà Totto-chan đã được đến ngôi trường với những người bạn dễ gần, với thầy hiệu trưởng đáng kính, người luôn yêu thương, giúp đỡ Totto-chan.Đó là:

Một ngôi trường nhưng phòng học là những chiếc toa xe lửa.

Một ngôi trường với những bài học từ những điều giản dị nhất.

Một ngôi trường tràn ngập tình thương của các thầy cô và tình bạn trong sáng.

Một ngôi trường mà mọi trẻ em đều ao ước được học trong đó……
  • SMART-LIB